Hôm nay mình gặp một bạn trẻ trong một buổi hội thảo. Có lẽ bạn chờ mình đã lâu và mong đợi một người trông có vẻ “nhừ” như mình sẽ đưa ra nhiều lời khuyên cho những trăn trở rất trưởng thành, rất trách nhiệm của một bạn trẻ 25 tuổi đang loay hoay tìm hướng đi…
…nhưng mình chẳng mang theo lời khuyên nào cả. Mình chỉ có thể ngồi đó, lắng nghe bạn. Lặng lẽ tận hưởng cách bạn kể về những dự định, những hoang mang, những lần vấp ngã, và cả những lần bơi ngược dòng…Và mình đã thật sự ngưỡng mộ những gì bạn đang đi qua, dù còn rất nhiều điều chưa có câu trả lời…
Lời khuyên duy nhất – nếu có thể gọi đó là lời khuyên- mà cuối buổi mình có thể đưa ra chỉ là: mình khuyến khích em mỗi tối hãy dành 5-10 phút thôi, nhìn và ghi lại 1 vài dòng về điều đẹp nhất mà em đã chạm vào hôm nay, để dần dần, mỗi ngày một chút, em học cách nhìn thấy vẻ đẹp lấp lánh từ bên trong chính mình.
Đôi khi, thứ chúng ta cần không phải là một lối đi rõ ràng, mà là một ngọn đèn nhỏ – dịu dàng sáng từ bên trong.


Leave a comment