Đây là mùi hương của một mùa Thu tự do và bình an – khi người phụ nữ đi qua nỗi cô đơn mà không oán thán, chỉ lặng lẽ tự ru mình bằng ánh nắng vàng, gió lành và những vần thơ thì thầm. Không còn lời hứa cũ để níu giữ, chỉ còn nhịp thở bình yên giữa trời Thu rực rỡ.
“Tự Thu” mở ra với sự tươi mới, hồn nhiên của hoa dại và trái lựu, như nhắc nhớ về sức sống và vẻ đẹp. Trái tim mùi hương hé nở sự nữ tính mong manh của loài hoa mẫu đơn, hòa cùng sự gai góc, kiêu hãnh của da thuộc – khắc họa một vẻ đẹp vừa mềm mại, vừa mạnh mẽ. Để rồi lắng lại trong sự ấm áp của hổ phách và đàn hương, dịu dàng mà kiêu hãnh, như những người phụ nữ đã học cách ôm lấy chính mình.
“Tự Thu” – mùi hương của sự buông nhẹ, kiêu hãnh và dịu dàng. Một mùa Thu ở trong tim, dành riêng cho những ai chọn bước đi an nhiên, tự do với chính mình.
No more lullabies,
No more promises.
The river keeps on flowing,
The old flame has forgotten
the warmth of once-beating hearts.
Tự Thu – I have walked through the season of solitude.
The soul feels empty, yet no longer cold.
And I shall walk on,
I shall turn toward the blue sky,
wandering with the gentle wind.
Singing my own song,
Dancing with endless clouds,
Scattering verses into the radiant autumn sky.
Holding my fragile hand,
I lull myself into Autumn –
Freedom. Serenity. Self-Autumn.


Leave a comment